HỖ TRỢ TRỰC TUYẾN: 1900545562 (Từ: 8:00 - 17:00)

    Kiến thức giới tính

    Chương 17 : Chợ Tình (sản phẩm và dịch vụ liên quan đến tình dục)

    Bây giờ chúng ta hãy chuyển sự chú ý của mình đến lĩnh vực kinh doanh bán những thứ liên quan đến tình dục.

    Thực Tế Về Hoạt Động Tình Dục Ở Con Người

    Tác giả : Bác Sĩ George D. Zgourides, Thạc Sĩ Christie S. Zgourides.

    Dịch viên: Nguyễn Hồng Trang 

    CHƯƠNG 17: CHỢ TÌNH

    Trong những trang tiếp theo đây, chúng tôi sẽ đề cập đến nhiều sản phẩm và dịch vụ tình dục sẵn có cung cấp cho các khách hàng ngày nay — từ những tác phẩm văn học viết về tình dục cho đến mại dâm.

    GỢI TÌNH, KHIÊU DÂM, HAY TỤC TĨU?

    Những thứ mang nhãn mác tình dục có thể là công việc kinh doanh bẩn thỉu. Giống với từ sắc đẹp, các từ như tình dục, khiêu dâm, và tục tĩu thoát khỏi định nghĩa chính xác do bản chất chủ quan của nó. Ví dụ, một người có “hành động khiêu dâm” thì đó có thể lại là “hành động cổ điển” của người khác. Từ mang nghĩa gì là tuỳ thuộc vào chuẩn mực trong cách nhìn của một người nói chung nhưng. Vì để phục vụ các mục đích của cuốn sách này, nên gợi tình (erotica) (bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp eros (thần ái tình), có nghĩa là “tình yêu gợi tình”), từ này được dùng để chỉ các những thứ liên quan đến tình dục mang động cơ, được tạo nên, và trình bày một cách nghệ thuật; khiêu dâm (pornography) (bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp porneia, có nghĩa là “mại dâm”), từ này dùng để chỉ các thứ hữu hình mà những thứ này có mục đích gây hưng phấn tình dục; và tục tĩu (obscenity) (từ ngữ mang tính luật pháp), là từ dùng để chỉ những thứ liên quan đến tình dục mà những thứ này mang tính dâm dật, ghê tởm, gớm ghiếc không thích hợp với các chuẩn mực được chấp nhận.

    Các định nghĩa chung về gợi tình, khiêu dâm, và tục tĩu rất khác nhau về mức độ. Một số nhà chỉ trích kịch liệt phản đối sự khiêu dâm, họ lập luận rằng đó là sự mô tả phụ nữ theo những cách hèn hạ, mất phẩm giá, hạ thấp, và quy phục – và coi phụ nữ như những nạn nhân của bạo hành và công kích. Những người khác ủng hộ gợi tình, họ tin rằng tôn vinh sự gợi tình là một phần trong sự thể hiện rộng lớn hơn của tình yêu, sự tôn kính, bình đẳng, sự qua lại, đồng tình, và thỏa mãn của con người.

    Nhiều chuyên gia đã thêm hai cấp độ khi sử dụng từ gợi tình và khiêu dâm. Những vật chất khiêu dâm loại nặng (hard-core) là những thứ miêu tả rõ ràng bộ phận sinh dục và các hoạt động tình dục khác nhau, chẳng hạn như miêu tả rõ và chi tiết bộ phận sinh dục. Những vật chất khiêu dâm loại nhẹ (soft-core) là những thứ chỉ mô tả khêu gợi các hoạt động gợi tình. Do vậy, khiêu dâm hay gợi tình loại nặng là sự miêu tả rõ ràng các hoạt động và giải phẫu tình dục, còn các vật phẩm mang tính khiêu dâm hay gợi tình loại nhẹ chỉ mô tả mang tính khêu gợi tình dục mà thôi. Các hiệu sách, các rạp chiếu bóng, cửa hàng cho thuê băng hình, các danh mục đặt hàng qua thư dành cho người lớn cung cấp những thứ thuộc vật chất khiêu dâm loại nặng, chẳng hạn như phim ảnh đồi trụy; còn các quầy bán sách hay những cửa hiệu là nơi cung cấp những vật chất khiêu dâm loại nhẹ chẳng hạn như các tạp chí Penthouse và Playboy.

    Luật pháp của Mỹ còn làm cho vấn đề trở nên phức tạp hơn bằng việc đưa ra một cấp độ khác – sự tục tĩu (obscene). Từ này dùng để chỉ những thứ liên quan đến tình dục mà những thứ này mang tính dâm dật, ghê tởm, gớm ghiếc không thích hợp với các chuẩn mực được chấp nhận. Về mặt lịch sử, từ tục tĩu có nghĩa dùng để chỉ bất kỳ thứ gì không nên nhìn. Nó không chỉ được dùng duy nhất cho các vấn đề liên quan đến tình dục, mà nó còn gồm cả những vật hay sự kiện nào liên quan đến các vấn đề của cá nhân. Tất nhiên, định nghĩa mang tính truyền thống này của từ tục tĩu không còn được áp dụng nữa, ít nhất là trong ý nghĩa luật pháp.

    Trong phiên toà Roth v. Liên Bang Hoa Kỳ (1957) và Miller v. Bang California (1973), Tòa Án Tối Cao đã thiết lập ba tiêu chí cơ bản để phân loại sự tục tĩu của các sự vật, sự việc. Nó phải (1) không thuộc nhóm nghệ thuật, văn học, khoa học, hay giá trị xã hội nghiêm túc; (2) là những ham muốn nhục dục không lành mạnh; (3) được các chuẩn mực xã hội đương thời coi là gớm ghiếc. Cụm từ những ham muốn nhục dục không lành mạnh (prurient interests) (bắt nguồn từ tiếng La Tinh prurire, có nghĩa là “rất mong muốn, nài xin, hay cố tình”), cụm từ này dùng để chỉ những ham muốn dâm dật, các hành động tình dục đồi bại, thậm chí còn trác táng. Các định nghĩa về luật pháp của những ham muốn dục vọng không lành mạnh thường đi với câu: “Những ham muốn đáng xấu hổ và bệnh hoạn về sự trần truồng, hoạt động tình dục, hay sự bài tiết mà những ham muốn này vượt quá phạm vi thông thường.” Các định nghĩa về luật pháp của từ tục tĩu thường có cụm từ “những ham muốn nhục dục không lành mạnh” và/hay những từ như dâm đãng (lascivious) và khiếm nhã (indecent).

    Mặc dù nhiều người đánh đồng sự tục tĩu cùng với khiêu dâm, nhưng theo định nghĩa về luật pháp thì tục tĩu là bất hợp pháp còn khiêu dâm (nếu không tục tĩu) thì lại không bất hợp pháp. Một lần nữa, ta lại thấy định nghĩa rút cục cũng phụ thuộc vào cách nhìn nhận của cá nhân. Bởi vậy khi phán quyết các trường hợp liên quan đến sự tục tĩu, tòa án phải viện đến những đánh giá cơ bản liên quan đến việc thế nào thì được cho là “chuẩn mực xã hội đương thời”. Không cần phải nói mọi người cũng biết, các chuẩn mực xã hội thường không thống nhất hay nó dễ dàng được thiết lập bởi các nhóm hay các cá nhân chiếm đa số trong xã hội Mỹ. Hiện nay, không có định nghĩa luật pháp nào của các từ gợi tình, khiêu dâm, và tục tĩu được chấp nhận bởi hầu hết mọi người, và những từ này tồn tại cùng với sự thay đổi thái độ và sự lựa chọn thường xuyên của người Mỹ. Tòa án vẫn tiếp tục phải đánh vật với vấn đề này.

    Suy Nghĩ Cá Nhân : Khi các hình ảnh rõ ràng về tình dục được thể hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng, bạn căn cứ vào cái gì để quyết định đâu là hình ảnh liên quan đến gợi tình, khiêu dâm, hay tục tĩu?

    ẢNH HƯỞNG CỦA KHIÊU DÂM BẠO LỰC

    Các nhà nghiên cứu đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu để khám phá ra những ảnh hưởng của các ấn phẩm liên quan đến tình dục lên người xem và người đọc. Đến nay, ít nhất thì khiêu dâm hay gợi tình không bạo lực, những thứ liên quan đến tình dục loại nhẹ, có sự liên ứng qua lại, là những thứ có ít bằng chứng chứng minh chúng có ảnh hưởng tiêu cực hay tích cực. Ngược lại, khiêu dâm bạo lực, loại khiêu dâm mô tả phụ nữ theo các cách hèn hạ, nhục nhã, và mất phẩm giá lại là một chuyện khác. Chủ đề ảnh hưởng của khiêu dâm là một chủ đề gây tranh cãi và được tranh luận rất sôi nổi, và rõ ràng là cần có thêm nhiều nghiên cứu hơn nữa trong lĩnh vực này.

    Vào cuối những năm 60, Quốc Hội và Tổng Thống Lyndon B. Johnson đã thành lập Ủy Ban về Sự Tục Tĩu và Khiêu Dâm. Bản báo cáo năm 1970 của ủy ban này kết luận rằng về cơ bản khiêu dâm không gây hại. Mặc dù ủy ban này ghi nhận rằng cả nam giới lẫn phụ nữ đều cảm thấy hưng phấn tình dục khi xem hay nhìn các hình ảnh khiêu dâm nhưng các hành vi cư xử bình thường của họ không bị ảnh hưởng bởi các hình ảnh khiêu dâm đó, đặc biệt là không có những ảnh hưởng tiêu cực. Bản báo cáo này cũng dẫn chứng một nghiên cứu ở Đan Mạch cho thấy rằng mặc dù sự sẵn có của các hình ảnh, tài liệu liên quan đến khiêu dâm tăng lên nhưng chúng cũng không làm tăng các tội ác liên quan đến tình dục. Những người chỉ trích Ủy Ban về Sự Tục Tĩu và Khiêu Dâm của Tổng Thống Johnson chỉ ra rằng ngày nay các dạng tình dục bạo lực xảy ra phổ biến hơn so với cái thời khi ủy ban này thu thập các thông tin, do vậy khó có thể rút ra được các kết luận về nguyên nhân-kết quả từ nghiên cứu của Đan Mạch.

    Các nghiên cứu được thực hiện ở Canada và Anh hoặc là ủng hộ các phát hiện vào năm 1970 của ủy ban này hoặc đưa ra các kết quả ban đầu không có tính thuyết phục. Mãi đến tận đầu những năm 80, các bằng chứng mới bắt đầu cho thấy thực tế là một số nam giới bị ảnh hưởng tiêu cực bởi các hình ảnh, tài liệu khiêu dâm. Ví dụ, các nhà nghiên cứu đã thấy rằng một số nam giới nhất định có xu hướng thể hiện các thái độ và hành vi hiếu chiến đối với phụ nữ sau khi xem các hình ảnh khiêu dâm mang tính bạo lực. Điều này đặc biệt đúng đối với những hình ảnh, tài liệu miêu tả phụ nữ thích thú khi bị hiếp, mặc dù lúc đầu họ có thể chống cự. (Cần phải chú ý rằng “các thái độ và hành vi hiếu chiến” ở các dạng nghiên cứu này thường là các thái độ và hành vi mà các nhà nghiên cứu đo được từ các phản ứng của chủ thể tham gia trả lời các bảng câu hỏi dưới dạng viết và/hay các tình huống giả với phụ nữ “mục tiêu” ở trong các phòng thí nghiệm, ngay sau khi các đối tượng được xem các hình ảnh, tài liệu khiêu dâm. Hầu hết các đối tượng tham gia nghiên cứu đều là các nam sinh viên chưa tốt nghiệp. Do đó, khó có thể khái quát hóa về ảnh hưởng của khiêu dâm đối với dân chúng nói chung dựa trên các phát hiện từ những kịch bản giả với các đối tượng hạn chế.)

    Trong thời kỳ cầm quyền của Tổng Thống Reagan, Viên chưởng lý nhà nước của Ủy Ban về Khiêu dâm, thường được biết đến với tên Ủy Ban Meese (được gọi bằng tên này sau khi Edwin Meese, được chỉ định làm chưởng lý của Ủy Ban vào lúc đó), đã đưa ra những kết luận đáng ngạc nhiên khác so với nghiên cứu của chính phủ năm 1970. Ủy Ban Meese cho rằng có một mối quan hệ nhân quả giữa khiêu dâm bạo lực và bạo lực tình dục hướng đến phụ nữ. Các thành viên của Ủy Ban này đưa ra báo cáo của họ dựa trên số lượng thông tin lớn liên quan đến khiêu dâm ở nhiều dạng khác nhau và ý kiến của vô số các chuyên gia, nạn nhân, và thẩm phán. Họ đã đưa ra gần 100 kiến nghị nhằm mục đích hạn chế sự phổ biến của các hình ảnh tài liệu liên quan đến khiêu dâm.

    Để đáp lại những kết luận của Ủy Ban Meese, các nhà khoa học xã hội đã chỉ ra rằng nghiên cứu của Ủy Ban này cho thấy sự khiêu dâm mang tính bạo lực/hiếu chiến gây ảnh hưởng đến hành vi hiếu chiến, chứ không phải hành vi tình dục – một học thuyết được xác minh bởi các nghiên cứu khác về hành vi hiếu chiến không liên quan đến tình dục. Có thể rằng khiêu dâm đơn giản chỉ làm tăng cường thêm những thái độ hiện tại đã có về bạo lực tình dục, chẳng hạn như hiếp dâm. Hoặc có thể khiêu dâm phục vụ mục đích tẩy nhẹ, giúp một số người xem xả các năng lượng tình dục, mà năng lượng này có thể dẫn đến các tội ác tình dục. Nghiên cứu gần đây cho thấy những quan ngại về các việc xảy ra khi người lớn xem hay đọc các ấn phẩm khiêu dâm bạo lực – chủ yếu là tình dục và bạo lực được trộn lẫn một cách độc hại với nhau. Xem những ấn phẩm như vậy làm tăng sự chấp nhận của nam giới đối với tình dục hiếu chiến và các dạng tình dục bạo lực khác đối với phụ nữ. Nam giới xem các hình ảnh khiêu dâm bạo lực có xu huớng tin vào những chuyện vớ vẩn như phụ nữ thích đuợc chế ngự hay thích bị hãm hiếp, “không” có nghĩa là “có”, những thương tổn của “các nạn nhân bị hãm hiếp” là không nghiêm trọng, hay việc ngược đãi vợ là việc làm có thể chấp nhận được. Tất nhiên, rất có thể xem các hình ảnh khiêu dâm bạo lực cùng với sự tê liệt cảm giác đi kèm sau nó thực sự gây nên các hành động bạo lực đối với phụ nữ. Tuy nhiên, học thuyết này vẫn chưa nhận được sự ủng hộ về mặt kinh nghiệm.

    Ảnh hưởng của khiêu dâm vẫn còn là vấn đề chưa sáng tỏ. Chỉ có một kết luận duy nhất rõ ràng từ nghiên cứu về khiêu dâm đó là khiêu dâm bạo lực có thể có ảnh hưởng tiêu cực liên quan đến việc có các hành động bạo lực đối với phụ nữ, kết luận này có vẻ được một số nam giới thừa nhận nhiều hơn. Kết luận này đặc biệt đúng đối với các hình ảnh khiêu dâm miêu tả phụ nữ chào đón và thậm chí còn thích được nam giới ngược đãi về tình dục.

    Nữ giới xuất tinh

    VẤN ĐỀ KHIÊU DÂM TRẺ EM

    Khiêu dâm trẻ em có lẽ là loại khiêu dâm mang tính tiêu cực nhất trên thị trường. Các nhà chức năng ước tính rằng mỗi năm có hàng nghìn trẻ em dưới 18 tuổi có dính dáng đến khiêu dâm trẻ em. Nhiều đứa trẻ trong số đó bỏ trốn khỏi nhà, trở thành kẻ cắp và bán dâm để sống.

    Những trẻ em bị kéo vào việc kinh doanh sinh lời bẩn thỉu này phải chịu những tổn hại vô cùng lớn về mặt thể xác và tình cảm. Các nhà tâm lý học tuyên bố rằng trẻ em có liên quan đến khiêu dâm sẽ trở nên lãnh đạm, lo lắng, trầm cảm, có cảm giác tội lỗi, mắc chứng hoang tưởng, và không tin vào những người khác. Khi lớn lên, chúng có thể cảm thấy bản thân mình không thể có được các quan hệ thân mật, hay chúng có thể mang trong mình một gánh nặng rất lớn về tội lỗi, xấu hổ, và giận dữ. Vì nhiều đứa trong số những trẻ em này là nạn nhân của các hoàn cảnh tiêu cực phức tạp, chẳng hạn như bị lạm dụng về thân thể, không được quan tâm, sống trong nghèo khổ, lạm dụng ma túy và rượu, nên khó có thể xác định được các tổn thương về tình cảm của chúng có nguồn gốc liên quan đến khiêu dâm là ở mức độ nào.

    Các nhà làm luật chỉ trích dữ dội những vấn đề liên quan đến khiêu dâm trẻ em, họ dự thảo các bộ luật rất nghiêm khắc nhằm trừng trị tất cả các dạng khiêu dâm liên quan đến trẻ em. Đạo luật Chống lại sự Tục tĩu và Bảo vệ trẻ em năm 1988 đưa ra các hình phạt cứng rắn dành cho những kẻ sản xuất, phân phối, và/hay bán các ấn phẩm liên quan đến khiêu dâm trẻ em. Hơn nữa, vì trẻ em chưa đủ khả năng để ưng thuận trước khi có các hoạt động tình dục, nên thủ phạm liên quan đến khiêu dâm trẻ em có thể bị buộc tội theo luật để chống lại việc lạm dụng trẻ em.

    TÌNH DỤC TRONG QUẢNG CÁO

    Tình dục xuất hiện khắp nơi trên các phương tiện thông tin đại chúng. Bất kể khi nào chúng ta đọc một tờ tạp chí phổ thông, hay xem các chương trình truyền hình buổi tối, chúng ta đều gặp quảng cáo sử dụng tình dục nhằm mục đích bán được các hàng hóa hay dịch vụ. Qua năm tháng, các nhà quảng cáo càng tăng sự tin cậy của mình vào những hình ảnh khỏa thân và những hình ảnh ám chỉ đến quan hệ tình dục nhằm thu hút khách hàng. Đối với người Mỹ, tình dục là biểu tượng của sắc đẹp, sự hấp dẫn, đôi lứa, sức mạnh, và sự thịnh vượng. Bởi vậy, những phụ nữ và nam giới trẻ trung, xinh đẹp, gợi tình, mảnh dẻ ở các tư thế khêu gợi cởi quần áo khác nhau được sử dụng để quảng cáo bán mọi sản phẩm từ bật lửa cho đến nước hoa. Các nhà quảng cáo hy vọng rằng các khách hàng sẽ tự đánh đồng mình với những người mẫu gợi tình trong quảng cáo của họ, và tin rằng sử dụng các sản phẩm được quảng cáo sẽ khiến họ trông cũng hấp dẫn, đáng được thèm khát và có sức mạnh như vậy.

    Thậm chí khi các thông điệp về tình dục trong quảng cáo là công khai, rõ ràng, thì các nhà tiếp thị vẫn sử dụng các chiến lược quảng cáo “ngầm” hay “ghi dấu’. Có nghĩa là các từ ngữ hay hình ảnh liên quan đến tình dục được ẩn dấu trong quảng cáo theo cách mà tình dục trong quảng cáo đó chỉ được hiểu là mang ý tình dục trong tiềm thức. Ví dụ, chạc của cây chĩa về hai hướng có thể tượng trưng cho hai chân dạng ra của người phụ nữ, hay hình dáng và kích cỡ của các đồ dùng vệ sinh phụ nữ có thể tượng trưng cho các cơ quan sinh dục của nam giới. Vì thông điệp ngầm mà quảng cáo đưa ra dường như nằm ngoài khả năng kiểm duyệt của nhận thức có ý thức nên khách hàng thường phản ứng với quảng cáo bằng sự chấp nhận cao và thấy không thể cưỡng lại được sản phẩm quảng cáo đó. Mặc dù nghiên cứu về tính hiệu quả thực sự của quảng cáo đưa ra thông điệp ngầm là chưa rõ ràng, nhưng các nhà quảng cáo vẫn tiếp tục sử dụng những chiến lược này.

    Thật mỉa mai là báo cáo của các nhà nghiên cứu về ảnh hưởng của quảng cáo tình dục cho thấy rằng trừ khi bản thân sản phẩm trực tiếp có liên quan đến tình dục còn không thì khách hàng thường hoặc là không nhớ thông điệp gốc của quảng cáo hoặc là không nhớ nhãn hiệu của sản phẩm. Mặc dù quảng cáo có “sự hấp dẫn tình dục” có thể thu hút sự chú ý ngay lập tức, nhưng những quảng cáo không có liên quan gì đến tình dục lại có thể giúp bán được hàng hóa nhiều hơn.

    CÁC SẢN PHẨM TÌNH DỤC

    Những người tiêu dùng ngày nay có thể có được các sản phẩm tình dục rất đa dạng. Các sản phẩm tình dục phổ biến nhất là: văn chương; tạp chí, báo, và báo khổ nhỏ; máy tính; ti vi; phim ảnh và băng hình; và các dụng cụ trợ giúp tình dục.

    Văn chương

    Tình dục có một chỗ đứng lâu dài trong văn học. Người Hy Lạp cổ đại miêu tả nghi thức hôn phối của người Dionysi bằng những từ ngữ rất lộ liễu, còn người La Mã xem tình dục là thú vui hoang dã và thường thêm thắt vào trong những câu chuyện của họ những điều tục tĩu liên quan đến các cuộc phiêu lưu tình ái. Sau này, vào thế kỷ 19, sự nghiêm chỉnh được tiến lên một mức độ mới, bằng chứng rõ ràng được tìm thấy trong văn học giai đoạn này. Các lực lượng xã hội thời nữ hoàng Victoria muốn đè nát tất cả những thể loại văn học liên quan đến tình dục, ít nhất là trên bề mặt. Nhưng họ không hoàn toàn thành công, vì tình dục và khiêu dâm luôn là những thứ sẵn có, lấy ví dụ như ở trên các đường phố của London chẳng hạn.

    Không bao giờ có thể bị ngăn chặn hay cấm đoán một cách hoàn toàn, nhưng chủ nghĩa tình dục trong văn học không thực sự xuất hiện trong xã hội Mỹ cho đến tận thế kỷ thứ 20. Các tiểu thuyết như Người Tình Của Bà Chatterley (Lady Chatterley’s Lover) của D. H. Lawrence’s và Ulysses của James Joyce đã gây nên sự tranh cãi ở đất nước này vì các chủ đề liên quan đến tình dục rõ ràng của nó, ít nhất là bởi các chuẩn mực xã hội thời đó. Ví dụ, tiều thuyết Ulysses có những đoạn miêu tả sự thủ dâm và thông dâm, và do đó nó bị cấm lưu hành cho tới tận năm 1933, khi thẩm phán John M. Woolsey cho rằng, tiểu thuyết này có thể chấp nhận được vì nó là “nỗ lực nghiêm túc và chân thật nhằm đưa ra một phương thức văn học mới để quan sát và miêu tả con người.” Thật thú vị là ngày nay cả Lawrence lẫn Joyce đều được coi là những cây đại thụ của văn học.

    Nước Mỹ ngày nay có rất ít hay không hề có nỗ lực nào nhằm kiểm duyệt các tác phẩm có liên quan đến tình dục, và kết quả là các tác giả khá tự do trong việc sáng tác bất kỳ chủ đề nào mà họ chọn — khêu gợi tinh tế hay miêu tả một cách công khai. Các tác phẩm văn học ngày nay viết về vô số các chủ đề liên quan đến tình dục, chẳng hạn như lưỡng tính, đồng tính luyến ái, mại dâm, thủ dâm, ác-thống dâm, và “tình dục an toàn”, ở đây tôi mới chỉ liệt kê một vài chủ đề.

    Tạp chí, Báo, và Báo khổ nhỏ

    Vào đầu những năm 30, Esquire, tạp chí dành cho nam giới, là loại tạp chí đầu tiên được xuất bản tập trung vào vấn đề tình dục theo cách trình bày các chủ đề công khai cho mọi người. Tạp chí Playboygia nhập thị trường vào đầu những năm 50, và (không kể đến National Geographic và các hình ảnh của nó) đây là tạp chí được phát hành rộng rãi đầu tiên cho đăng những hình ảnh về những bộ ngực và mông trần. Cân bằng những hình minh hoạ với các bài báo liên quan đến vấn đề của nam giới và các truyện có chất lượng, tạp chí Playboy chắc chắn là tạp chí miêu tả tình dục loại nhẹ nổi tiếng nhất ngày nay.

    Phỏng theo cách thức của Playboy, Playgirl và Cosmopolitan xuất hiện trên thị trường như là các tạp chí về tình dục dành cho các độc giả nữ. Nhiều tạp chí khác cũng bắt chiếc theo, dành cho cả nam và nữ, nhưng chủ yếu vẫn là dành cho nam giới. Một số tạp chí như Hustler và Oui chuyển hướng đưa ra những hình ảnh khiêu dâm loại nặng, miêu tả cụ thể tình dục để thu hút độc giả. Vào những năm 70, cảPlayboy lẫn Penthouse đều trở thành những tạp chí được phổ biến rộng rãi mà những tạp chí này phô bày hình ảnh lông mu của người mẫu – và còn phô bày nhiều, nhiều hơn thế nữa – ngày nay việc đó đã trở thành mức độ chuẩn.

    Hoạt động tình dục là một chủ đề chung của những tạp chí nổi tiếng dành cho cả hai giới. Bằng chứng là, bạn chỉ cần liếc qua các tựa đề bài báo nổi bật được trình bày trên các tạp chí đặt trên các giá của siêu thị sẽ thấy. Time, Newsweek, Rolling Stone, People, U.S. News và World Report, Omni, Sports Illustrated — chẳng có tờ nào là không có cả. Thậm chí ngay cả Tập San Thời Sự của Độc Giả (Reader’s Digest) của phe bảo thủ thì thoảng cũng có các bài báo liên quan đến tình dục.

    Các tờ báo khổ nhỏ chuyên về tình dục với những tựa đề minh họa như Sự Giao Cấu (Screw), Ngựa Giống (Stud), và Chuyện Dâm Ô (Slut) cũng bắt đầu làm ăn phát đạt vào những năm 60, 70 và tiếp tục cho đến ngày nay. Trưng bày các hình ảnh khỏa thân của cả nam giới lẫn phụ nữ tham gia vào những hành động phóng túng liên quan đến tình dục khác nhau, những tạp chí khổ nhỏ này đặc biệt được ưa chuộng vì tính chất “phân loại dành riêng cho từng cá nhân” của chúng, ở đây độc giả có thể đăng và trả lời “những quảng cáo” liên quan đến việc tìm bạn tình. Vượt ra khỏi định dạng của một tạp chí khổ nhỏ, nhằm nâng cao thị phần và sự đón nhận của thị trường, một số tạp chí dành cho người đồng tính nam như Người ủng Hộ (The Advocate) bắt đầu đã cung cấp cho những người đặt mua dài hạn quyền được đặt mua riêng những chuyên mục “cá nhân”. Các cửa hàng bán sách dành cho người lớn là các trung tâm phân phối chủ yếu các tạp chí khổ nhỏ, tạp chí và báo chuyên về tình dục.

    Máy tính

    Tình dục cũng có cách riêng để tham gia vào thế giới công nghệ cao. Những người sử dụng máy tính có thể kinh doanh các thông điệp về tình dục trên bảng tập san trên máy, chơi các trò chơi mang tính tình dục, tham gia vào các cuộc trò chuyện công khai về tình dục với các bạn khác ở rất xa, mua vé tham gia vào chuyến đi chơi lãng mạn, hay tiếp cận với những thông tin về tình dục mới nhất. Một số mạng máy tính phục vụ cho những người có xu hướng tình dục hướng người khác giới, trong khi một số mạng khác lại dành cho những người đồng tính luyến ái hoặc cả hai loại. Tuy nhiên có lẽ điều giá trị nhất của dịch vụ do máy tính đem lại là nó giúp khách hàng tiếp cận được với những thông tin về giáo dục tình dục và liệu pháp tình dục. Những trang mạng chuyên tập trung về các chủ đề tình dục thường cung cấp cho những người đăng ký sử dụng dịch vụ những thông tin mới nhất về tình dục, những người đăng ký thường phải trả phí hàng năm hoặc trả phó theo giờ truy cập. Các bậc phụ huynh có thể truy cập vào những trang mạng đó để có kiến thức giáo dục con cái mình, vì giáo dục tình dục bằng máy tính có thể là cách thức phù hợp nhất đối với cha mẹ để dạy dỗ con cái mình về tình dục. Vì các dịch vụ thông tin tình dục rất được mọi người ưa chuộng, nên không có gì ngạc nhiên khi một số trang mạng tham gia vào công việc kinh doanh “thông tin tình dục”.

    Liệu việc tiếp cận nhanh chóng với tất cả các loại thông tin về tình dục thông qua máy vi tính có vấn đề gì không? Giống với trường hợp của truyền hình cáp, tiếp cận các trang mạng về tình dục cũng mang đến cho người Mỹ – cụ thể là các bậc cha mẹ – một số câu hỏi và một số vấn đề tiềm ẩn. Những thông tin tình dục này do ai cung cấp? Chúng được trình bày như thế nào? Ai là người quyết định xem thông tin được cung cấp đó là chính xác hay không chính xác? Và cha mẹ phải làm như thế nào để ngăn chặn không cho con em mình tiếp cận với những thông tin về tình dục trên máy tính nếu như họ không muốn con mình hiểu biết về tình dục theo cách đó? Đây là những câu hỏi khó trả lời. Những trang mạng thông tin về tình dục cung cấp rất nhiều thứ. Nhưng với sự tiến bộ liên tục của công nghệ, xã hội cũng cần phải thừa nhận những vấn đề tiềm ẩn mà những dịch vụ này mang đến cho các gia đình Mỹ.

    Truyền hình

    Hệ thống xếp loại đối với các phim sân khấu một lần nữa khẳng định với các phụ huynh rằng con cái của họ không được phép xem các phim thuộc loại R, NC-17, hay những phim chỉ dành cho người lớn. Tuy nhiên, truyền hình lại là một vấn đề khác. Vì các bậc phụ huynh cảm thấy – và với một lý do tốt đẹp – rằng họ không phải lúc nào cũng luôn kiểm soát được con cái mình xem cái gì trên truyền hình, nên các mạng lưới liên quan đến nội dung tình dục được kiểm soát tương đối cẩn thận.

    Một số biện pháp kiểm duyệt đã được thực hiện. Các mạng lưới truyền hình lớn hơn cho phép các nhà quản lý địa phương duyệt trước các chương trình gây tranh cãi và quyết định xem có cho phép phát sóng không. Những thông điệp cảnh báo sẽ được đưa đến các bậc phụ huynh thông báo trước về các chương trình có nội dung liên quan đến tình dục hoặc có nội dung khó chịu. Những bộ phim được sản xuất để chiếu tại rạp cũng được biên tập lại trước khi phát sóng trên truyền hình; các cảnh quay khỏa thân, liên quan đến tình dục và các ngôn ngữ trần trụi thường được cắt bỏ hết.

    Bất chấp những biện pháp kiểm duyệt này, tình dục vẫn là một phần được phát sóng vào những giờ cao điểm trên truyền hình. Những phim truyền hình nhiều tập phát sóng vào ban ngày luôn có các chủ đề liên quan đến tình dục trước hôn nhân, ngoại tình, đồng tính luyến ái, mại dâm, và hiếp dâm. Các vi-deo ca nhạc vào cuối tuần đưa đến cho trẻ vị thành niên những mẫu âm nhạc mang tính tình dục. Còn các chương trình truyền hình buổi tối ngày càng mạnh dạn hơn trong việc mô tả các hình ảnh nam giới và phụ nữ trong các trang phục khiêu khích, “chỉ có miếng vải che chỗ kín,” hay thậm chí không mặc gì cả.

    Những lời chỉ trích không nhằm vào các chủ đề tình dục trên ti vi mà nhằm vào cách người ta miêu tả chúng. Truyền hình mô tả tình dục như một sự say đắm, quyến rũ, thảnh thơi và chỉ giành cho những người trẻ tuổi, xinh đẹp. Trừ đài truyền hình công ra (ví dụ như PBS) thì hiếm có đài truyền hình nào chú ý đến vấn đề tình dục của người già hay các vấn đề thực tế của cuộc sống như mang thai ngoài ý muốn hay các bệnh lây truyền qua đường tình dục.

    yeu16

    Phim ảnh và Băng hình

    Vào thời kỳ đầu khi phim ảnh được công chiếu ở rạp, sự kiểm duyệt phim được thực hiện rất gắt gao. Các tiêu chuẩn kiểm duyệt được Hội Đồng Nghi Lễ (Legion of Decency) (do Nhà Thờ Thiên Chúa Giáo La Mã thiết lập) đưa ra, cùng với các thể chế khác vào đầu những năm 30 đã giúp hình thành nên “Bộ luật Hays”, bộ luật này cấm các hình ảnh trần truồng, thông dâm, các hành vi liên quan đến tình dục rõ ràng, những cảnh ôm, hôn dài và hình ảnh mang tính khêu gợi trên phim. Những nhóm phản đối thậm chí còn siết chặt hơn sự kiểm duyệt bằng cách phản ánh về những hình ảnh miêu tả sự mại dâm, sử dụng rượu và ma túy, và đủ các loại hình ảnh “khó nói” khác. Không có gì ngạc nhiên khi sự kiểm duyệt nghiêm ngặt này tạo nên một thị trường lớn giành cho phim người lớn, xuất hiện sớm nhất là vào đầu thế kỷ 20. Ở Anh nó được gọi là “phim xanh” (“blue movies”), còn ở Mỹ nó được gọi là “phim dành cho đàn ông” (“stag films”), những loại phim này đặc biệt chỉ dành cho những nhóm nam giới và giá phim vô cùng đắt so với chất lượng nghèo nàn của nó.

    Vào cuối những năm 60, bộ phim của Thụy Điển có tên là Tôi Rất Tò Mò (Có tính chất giật gân” (I am Curious (Yellow)), được trình chiếu lần đầu tiên ở Mỹ. Đây là bộ phim được xếp vào loại cấm người dưới 18 tuổi xem (X-rated) được trình chiếu ở các rạp phổ thông và rõ ràng đến ngày nay thì phim đó chỉ được coi là thuộc thể loại phim mô tả tình dục loại nhẹ. Và vì thái độ của xã hội ngày càng trở nên tự do hơn nên các bộ phim của Hollywood ngày càng có nhiều cảnh tình dục và bạo lực. Hệ thống đánh giá, xếp loại phim ảnh với mục đích ban đầu được thành lập để cảnh báo khán giả về các hình ảnh trên phim không được củng cố. Bây giờ hệ thống này chỉ được dùng để đánh giá các cảnh tình dục trên phim. Đối lập với những cảnh thông thường, những cảnh hãm hiếp xuất hiện nhiều ở trong những phim được xếp loại R (bị cấm) (restricted) và PG (cần có sự cho phép của cha mẹ) (parental guidance) hơn so với phim được xếp hạng X (cấm trẻ em dưới 18 tuổi xem). Trên thực tế, đa số những phim được xếp hạng X đều miêu tả các hành vi tình dục có sự đồng ý của cả hai người chứ không phải tình dục cưỡng bức, hãm hiếp, hay các dạng tình dục bạo lực khác. Tình dục bạo lực hiện nay xuất hiện phổ biến ở hầu hết các thể loại phim thuộc loại R và PG (và thậm chí cả ở một số phim dành cho trẻ em) đến nỗi các phim như Thứ Sáu ngày 13 (Friday the 13th), Ác Mộng Trên Phố Elm (A Nightmare on Elm Street), vàTiếng Thét (Scream) không còn gây sốc hay làm cho công chúng khó chịu nữa.

    Cùng với sự xuất hiện và phát triển nhanh chóng của các đầu máy video và đầu máy DVD, những khán giả của phim ảnh khiêu dâm loại nặng đã từ bỏ các rạp chiếu phim công cộng để xem các loại phim giành cho người lớn một cách riêng tư ở nhà. Các băng video khiêu dâm loại nặng nhanh chóng trưng bày cho mọi người thấy các hình ảnh cận cảnh cơ quan sinh dục nam và nữ, quấn lấy nhau ở trong các tư thế khác nhau. Mục đích chung là hướng tới những nam giới Phương Tây có xu hướng tình dục khác giới nên các băng này thường phát huy hết khả năng tưởng tượng thông qua những câu truyện về những phụ nữ đói khát tình dục, không thể cưỡng lại bất kỳ một người đàn ông nào đi qua. Cốt truyện hời hợt, diễn xuất nghèo nàn, nhưng mục đích chung của những phim này là gây nên hưng phấn tình dục. Mặc dù những phim ảnh loại này thường là mục tiêu phản đối của công chúng nhưng việc miêu tả các hành vi tình dục bạo lực và các nạn nhân là phụ nữ ở những phim này ít hơn so với những gì chúng ta nghĩ. Có một số phim video được sản xuất riêng giành cho những người đồng tính luyến ái. Những loại phim người lớn này miêu tả các hành động tình dục của người đồng tính luyến ái nữ, tuy nhiên những băng hình này thường lại nhằm giành cho những nam giới có xu hướng tình dục khác giới hơn là giành cho những người đồng tính nữ.

    Dụng cụ trợ giúp tình dục

    Các dụng cụ trợ giúp tình dục và đồ chơi tình dục là các sản phẩm và dụng cụ tình dục mà mọi người sử dụng để tăng cường hoạt động tình dục. Tại sao các sản phẩm này lại phổ biến như vậy? Các nhà sản xuất và các doanh nghiệp tuyên bố rằng các dụng cụ trợ giúp tình dục có thể làm tăng khoái cảm và sự thỏa mãn tình dục. Họ cũng khẳng định rằng các sản phẩm tình dục có thể làm tái sinh bất kỳ mối quan hệ lãng mạn đang trở nên nhạt nhẽo nào.

    Ghi Chép Cá Nhân (Natalie, 31 tuổi)

    Chồng tôi và tôi quyết định đặt mua một chai “Workhorse X10”, một loại thuốc bôi dưới da. Đôi khi Jesse lên đến đỉnh hơi nhanh nên chúng tôi nghĩ rằng “Không hiểu có chuyện quái gì xảy ra vậy nhỉ?” Dù sao đi nữa, chúng tôi cũng đã nhận được chai “Workhouse” (“làm việc như ngựa”) đó qua đường bưu điện với cái giá không hề rẻ chút nào, và vào một đêm, Jesse đã dùng thử một ít. Liệu nó có khiến Jesse trở thành một con ngựa không? Không, nó đã làm gì vậy? Nó làm bỏng dương vật của anh ấy. Và anh ấy vẫn còn ca thán về chuyện ấy. (Tư liệu của bác sĩ Zgourides.

    Hầu hết những sản phẩm có vẻ vô hại này nói chung chỉ có một chút vô hại như đã nói thôi. Mặc dù, cũng có ngoại lệ. Ngoài việc là một trò chơi khăm đắt tiền, “các viên thần dược tình dục” và kem bôi dưới da được đặt mua qua đường bưu điện, mà theo quảng cáo có thể chữa được các chứng yếu sinh lý, có thể rất nguy hiểm.

    CÁC DỊCH VỤ TÌNH DỤC

    Khách hàng cũng có thể mua nhiều dịch vụ tình dục đa dạng. Một số dịch vụ tình dục phổ biến bao gồm: múa thoát y, bạn tình qua điện thoại, và mại dâm.

    Múa thoát y

    Theo như báo cáo thì hoạt động múa thoát y lần đầu tiên diễn ra vào ngày 9 tháng 2 năm 1893 ở Paris, khi một người mẫu có tên là Mona đã cởi hết quần áo trước sự có mặt của nhiều sinh viên ở Moulin Rouge. Với hành động này, Mona nhận được 100 frăng. Mặc dù một cuộc bạo loạn ngay sau đó đã diễn ra ở Khu Phố của Người La Tinh khi những người phản đối đập phá đồn cảnh sát địa phương, nhưng hình thức giải trí này nhanh chóng lan sang Châu Âu, sau này là Mỹ.

    Ngày nay, thoát y là một cách thức kiếm sống hợp pháp đối với nhiều phụ nữ (Bất chấp những quan điểm tiêu cực của xã hội về nghề đặc biệt này, một số người múa thoát y vẫn thích được gọi là “vũ công” và hành động của họ được gọi là “nghệ thuật.”) Những người múa thoát y nhảy múa trên sàn diễn hay trong “những cái hộp” cạnh đó là những người vây quanh, họ nhảy múa một cách khêu gợi trong tiếng nhạc và cởi bỏ áo quần dần dần. Nhiều nơi ở Mỹ cấm không cho cởi hết toàn bộ quần áo, bởi vậy những người múa thoát y chỉ cởi đến phần vải che chỗ kín. Một số người cũng đeo những “miếng vải” che núm vú. Nhiều vũ nữ thoát y kiếm thêm tiền nhờ việc những người xem muốn được họ múa ở bàn của họ hay người xem muốn quan hệ tình dục với họ sau khi diễn.

    Gần đây, nam giới cũng tham gia vào nghề biểu diễn thoát y vũ chuyên nghiệp trên sân khấu trước những đám đông cuồng nhiệt. Cũng giống với những vũ nữ múa thoát y, nam giới múa thoát y chỉ cởi bỏ quần áo đến miếng vải che chỗ kín, họ có thể phơi bày vùng mông, nhưng hiếm khi để lộ bộ phận sinh dục. Khán giả có thể hôn, vuốt ve bằng cách nhét những tờ đô la vào miếng vải che chỗ kín của người biểu diễn.

    Điện thoại khiêu dâm

    Dịch vụ điện thoại khiêu dâm, (Telephone sex, hay “Dial-a-Porn”) là một loại dịch vụ tình dục mang lại rất nhiều lợi nhuận, và đang ngày càng trở nên phổ biến, bắt đầu từ những năm 80. Bằng việc trả phí (phí được tính một cách kín đáo vào hóa đơn điện thoại hay thẻ tín dụng của khách hàng), khách hàng có thể nghe những giọng nói khiêu dâm của nam giới hoặc nữ giới đang thực hiện tại chỗ hoặc thu qua băng liên quan đến các hành động tình dục mà họ đang thực hiện, toàn những tiếng rên rỉ, kêu van, và gào thét của những người ở trong trạng thái cực kỳ sung sướng. Nhiều loại hình dịch vụ kiểu này phục vụ cho những khách hàng thích tưởng tượng và thủ dâm khi nghe điện thoại.

    Vấn đề liên quan đến việc gửi đi những câu nói tục tĩu qua điện thoại, trên đường dây của nhà nước tạo nên các cuộc tranh luận, nguy cơ của việc trẻ vị thành niên tiếp cận với các dịch vụ điện thoại tình dục trở thành vấn đề được quan tâm đặc biệt. Giả dụ như, các quảng cáo nêu rằng chỉ có những người từ 18 tuổi trở lên mới được sử dụng dịch vụ này, và dịch vụ “1-800” chỉ giành cho những người có thẻ tín dụng thì không có điều kiện nào trong những điều kiện này có thể ngăn cản được bọn trẻ lanh trí. Các công ty điện thoại cung cấp cho khách hàng sự lựa chọn “chặn” các cuộc gọi đến những số “1-900” từ đường dây điện thoại nhà mình, nhưng trẻ vị thành niên vẫn có thể gọi đến bất kỳ dịch vụ điện thoại tình dục “1-800” nào.

    Mại dâm

    Mại dâm (Prostitution) (bắt nguồn từ tiếng La Tinh prostituere, có nghĩa là “phơi bày”) – việc bán và mua tình dục – là một hoạt động rất phổ biến. Đây cũng là hoạt động vô tận, không chịu ảnh hưởng của thời gian, nó thường được biết đến như “nghề nghiệp lâu đời nhất trên thế giới.” Mại dâm được coi là hành vi bất hợp pháp ở hầu hết mọi nơi trên nước Mỹ, trừ một vài hạt ở Nevada.

    Bất kỳ nơi nào và bất kỳ nơi đâu trên thế giới còn có sự nghèo khó thì còn tồn tại mại dâm. Hành vi này là cách kiếm sống của những người nghèo khó, những phụ nữ, thanh niên, và nam giới vô gia cư, họ bán dâm để kiếm tiền và tồn tại. Mại dâm phát triển hưng thịnh ở Hy Lạp và La Mã cổ đại, như nó phát triển ở Châu Âu trong thời kỳ Trung Cổ và muộn hơn. Trong suốt thời kỳ Cải Cách (ở Châu Âu thế kỷ 16), những người theo Thiên Chúa Giáo La Mã và cả những người theo đạo Tin Lành đều lên án mại dâm, sự phản đối của họ bắt nguồn từ ý thức đạo đức và nỗi sợ hãi sự lây lan của bệnh giang mai vào những năm 1500. Tuy nhiên, ở thời đại Victoria, một thời đại nổi tiếng với đam mê tình dục ngột ngạt, thì mại dâm được khoan dung hơn, nó được coi là cách để “những ông chồng tốt” giải tỏa “những thôi thúc tội lỗi” của họ.

    Vào đầu thế kỷ 20, ở Châu Âu và Mỹ, “những ngôi nhà tai tiếng” trở nên rất phổ biến. Gái mại dâm sống và làm việc cùng nhau trong một ngôi nhà lớn, hay còn gọi là nhà thổ (brothel) (“whorehouse” hay “cathouse”) được điều hành bởi một “tú bà”. Nhiệm vụ của tú bà là cung cấp phòng, giám sát gái mại dâm, quản lý tài chính, sắp xếp, chào đón khách, và các việc khác nữa. Bên ngoài nhà thổ có treo đèn đỏ, đây là lý do bắt nguồn của cụm từ khu phố đèn đỏ. Ở hầu hết mọi nơi trên nước Mỹ, sau thế chiến thứ II, các nhà thổ hoạt động chìm, và ngày nay chúng ta ít khi nghe nhắc đến nhà thổ, trừ những nhà thổ được nhà nước cấp giấy phép hoạt động ở Nevada.

    Ngày nay, hầu hết gái mại dâm đều có vấn đề trong quá khứ, chẳng hạn như bị lạm dụng về thể xác và tình dục, nghiện rượu và ma tuý, gia đình có vấn đề, làm những công việc phục vụ với mức lương thấp, học hành dở dang. Một số nghiên cứu cho thấy rằng khoảng từ 10% đến 85% nam nữ tham gia hoạt động mại dâm được điều tra là nạn nhân của lạm dụng tình dục khi còn bé.

    Người hành nghề mại dâm ( Prostitutes) (“hookers” hay “whores”) thường được chia thành 7 nhóm: (1) gái gọi (call girls), (2) gái tháp tùng (escort girls), (3) gái mại dâm ở các cửa hiệu mát-xa, (4) gái mại dâm ở khách sạn và quán bar, (5) gái mại dâm kiếm khách ngoài phố, (6) mại dâm nam, và (7) mại dâm vị thành niên. Nhiều dịch vụ phục vụ cho cả những người có xu hướng tình dục hướng người khác giới lẫn những khách hàng đồng tính luyến ái.

    Mức thang cao nhất là gái gọi, những người này lấy tiền dịch vụ cao, họ tự làm việc cho mình, đôi khi rất sang trọng, ở những căn hộ. Là những người rất hấp dẫn và thông minh, nên những cô gái này chọn lựa khách hàng của mình qua điện thoại. Ngoài việc cung cấp các dịch vụ tình dục, gái gọi cũng có thể được thuê để xuất hiện trong những cuộc hẹn có nhiều người tham dự. Ở lĩnh vực dịch vụ này thì giá phải trả cho gái gọi thường là cao nhất.

    Các dịch vụ tháp tùng giả mạo cũng cung cấp tình dục. Những người làm mại dâm tháp tùng có thể là sinh viên, các bà nội trợ, hay những phụ nữ chuyên nghiệp, những người muốn kiếm thêm tiền bằng cách làm ngoài giờ kiểu này. Những người làm mại dâm hội nghị thường xuất hiện ở những hội nghị lớn, họ bán các dịch vụ liên quan đến tình dục và múa thoát y cho các nhóm người tham dự hội nghị.Những người làm mại dâm ở các quán mát-xa hoạt động dưới cái vỏ của một hình thức kinh doanh hợp pháp, họ cho khách hàng mát-xa của mình sờ mó, kích thích tình dục bằng miệng hay tay để nhận thêm tiền boa. Những người làm mại dâm ở khách sạn và quán bar thường thỏa thuận làm ăn với chủ khách sạn hoặc quán bar, và những người chủ này nhận được một số phần trăm nhất định trong doanh thu nhờ việc ủng hộ cho hoạt động này mang lại. Những người chủ khách sạn còn tính chuyện làm ăn theo cách khác, cho thuê phòng theo giờ, và lại quả cho những người làm mại dâm vì nhờ họ mà chủ khách sạn bán thêm được đồ uống.

    Gái mại dâm kiếm khách ngoài phố là những người kiếm được ít tiền và làm việc dưới những điều kiện tồi tệ nhất. Họ thường bị quản lý bởi “bọn ma cô” – là các nam giới, chúng giả vờ là những người bảo vệ và chăm sóc các cô, nhưng trên thực tế chúng thường lạm dụng và chiếm giữ hầu hết số tiền mà các cô kiếm được. Nhiều người trong số gái mại dâm đường phố làm việc để có tiền hút chích ma tuý. Gái mại dâm đường phố thường là những người ít học hoặc không được học hành gì, họ xuất thân từ những gia đình nghèo khó, và họ là những người hành nghề hay bị bắt giam nhất. Gái mại dâm đường phố cũng là đối tượng có nguy cơ bị nhiễm các bệnh lây truyền qua đường tình dục cao nhất, họ nhiễm bệnh từ khách hàng của mình, rồi lại lây truyền trở lại cho khách hàng. Và họ cũng là những người có nguy cơ bị khách hàng và bọn ma cô lạm dụng cao nhất.

    Nam giới cũng bán thân cho cả phụ nữ lẫn nam giới dưới hình thức tháp tùng và là người cung cấp các dịch vụ tình dục. Nam giới hành nghề mại dâm phục vụ nữ giới được gọi là “đĩ đực” (“gigolos”); còn nam giới hành nghề phục vụ những người cùng giới được gọi là “hustlers.” Nam giới vị thành niên hành nghề mại dâm phục vụ những nam giới nhiều tuổi được gọi là “gà con” (“chickens.”) Hustlers và “gà con” thường phổ biến hơn đĩ đực. Độ tuổi tiêu biểu của các hustler là từ 17 đến 18, và họ bắt đầu hành nghề từ khoảng 14 tuổi. Hầu hết những hoạt động tình dục của họ liên quan đến thủ dâm và kích thích dương vật bằng cách mút hoặc liếm, ít gặp hơn là việc quan hệ tình dục bằng lỗ hậu môn. Lý do hành nghề mại dâm của nam giới cũng giống với nữ giới, chủ yếu là do tài chính.

    Cũng giống như người lớn, trẻ vị thành niên – cả nam lẫn nữ – hoạt động mại dâm để kiếm sống khi chúng sống trên đường phố. Hầu hết trẻ mại dâm vị thành niên đều là những đứa trẻ bỏ nhà đi lang thang hoặc bị ném ra đường, một số đứa còn rất nhỏ, chỉ khoảng 12 tuổi. Trẻ mại dâm vị thành niên chủ yếu là những trẻ em có hoàn cảnh gia đình nghèo khó; bị lạm dụng tình dục và thể xác từ nhỏ, học hành dở dang hoặc không được đi học, và bị cha mẹ bỏ rơi. Nhiều trẻ mại dâm vị thành niên cũng phải tham gia vào các hoạt động khiêu dâm – một số tham gia vì cảnh khốn cùng về tài chính, những trẻ khác tham gia vì sợ bị đánh hoặc bị giết nếu chúng không cộng tác với những kẻ sản xuất sách báo, phim ảnh khiêu dâm.

    Những người hoạt động mại dâm không phải lúc nào cũng là những người có xu hướng tình dục phù hợp với khuôn mẫu phổ biến. Hầu hết bọn họ miêu tả mình là những người có xu hướng tình dục khác giới hoặc những người ái nam ái nữ, không phải là người đồng tính nam hay đồng tính nữ. Hơn nữa, hầu hết bọn họ (khoảng 70%) tuyên bố rằng họ lúc nào hoặc phần nào cũng thích công việc này. “Johns” (một tên khác để gọi khách hàng nam giới của gái mại dâm) không phải lúc nào cũng thuộc những khuôn mẫu phổ biến. Không phải lúc nào cũng là những kẻ xấu và tàn bạo, mà hầu hết khách thuộc tầng lớp trung lưu và thượng lưu, hay là những người đàn ông có nghề nghiệp hay hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh, họ là những người dễ chịu, lịch sự, và có sự hấp dẫn, thông minh ở mức trung bình hoặc trên trung bình. Trước khi quan hệ, khách thường tắm rửa, sử dụng nước hoa thơm và chất khử mùi, ăn mặc rất gọn gàng.

    Thu nhập của gái mại dâm đường phố nói chung thường phụ thuộc vào việc khiến cho càng nhiều khách hàng lên được điểm cực khoái càng tốt. Số khách trung bình của họ thường là từ 4 đến 12 khách một ngày. Vì quan hệ tình dục bằng miệng nhanh hơn và ít gây rắc rối hơn, nên nó là hình thức quan hệ được ưa chuộng hơn hình thức giao hợp thực thụ.

    Tại sao mọi người lại sử dụng dịch vụ mại dâm? Chắc chắn là mỗi người có một lý do khác nhau. Một số người có thể tìm gái mại dâm khi quan hệ lần đầu tiên, hay có thể vì họ muốn thử một số kỹ thuật hay tư thế khác mà người bạn tình bình thường của họ không sẵn sàng cho. Những người khác có thể muốn tìm kiếm sự quan hệ tạm thời với gái mại dâm khi họ ở xa bạn tình của mình (ví dụ như khi đi công tác xa, hay phục vụ trong quân đội). Còn những người khác nữa tìm đến mại dâm vì họ chưa có bạn tình, họ cần phải giải tỏa những căng thẳng về tình dục mà không muốn dính líu đến những phức tạp của việc hẹn hò hay cam kết vào mối quan hệ với người khác.

    Việc khởi tố những người bán dâm là một việc gây tranh cãi, chủ yếu bởi vì xã hội vẫn còn gặp rắc rối khi quyết định những vấn đề liên quan đến mại dâm. Như một gái mại dâm đã than rằng, “là một phụ nữ đã có con, ngày nào cũng phải ngủ với thằng chồng bạo ngược, thôi thì tôi đành phải bán mình để lấy tiền chu cấp cho bản thân và các con”. Và có bao nhiêu người phản đối một cuộc hẹn hò “tắt đèn” sau một buổi tối được thết đãi hậu hĩ? Đúng vậy, tình dục có thể được mua và bán theo nhiều cách khác nhau. Từ chính yếu của nó và trong hầu hết các định nghĩa luật pháp, là sự bừa bãi. Nói cách khác, người bán dâm là một người quan hệ tình dục bừa bãi để lấy tiền.

    Một vấn đề chính trong việc cố gắng bắt giữ và khởi tố những người bán dâm là chỉ có thể làm vậy với một số người mua và người bán. Theo một ước tính dè dặt thì có khoảng 5 triệu phụ nữ Mỹ tham gia vào các dạng thức mại dâm, và 18 triệu nam giới Mỹ có liên quan đến các dạng tình dục thương mại với những người bán dâm. Một sự thiên vị khác trong hệ thống tư pháp là việc bắt giữ gái mại dâm được thực hiện nhiều hơn so với việc bắt giữ khách hàng của họ. Còn một khía cạnh nữa là bản chất quan liêu của hệ thống tư pháp, điều này thực sự gây lãng phí thời gian và chi phí. Thậm chí nếu có bắt giữ, thì hầu hết những người hành nghề mại dâm đều là những người nghèo, và họ không có tiền để thuê người đại diện pháp lý cho mình, do đó hệ thống tư pháp lại phải chịu chi phí này. Toàn bộ thử thách này gây nản lòng cho những người chấp pháp. Thay vì cố gắng bắt giữ và khởi tố những người hành nghề mại dâm, một số cộng đồng tập trung nỗ lực của mình vào việc xóa bỏ mại dâm công khai, thường bằng cách ngăn cấm những người bán dâm không cho họ lảng vảng và gã gẫm khách ở những nơi công cộng.

    Những người bán dâm gia nhập vào các hội khác nhau, mục đích của nó là ủng hộ quyền công dân của những người bán dâm bằng cách đòi hợp pháp hóa nghề nghiệp của họ. Một số người đề xuất điều này lập luận rằng việc hợp pháp hóa (legalization) (có sự công nhân và quy định của chính phủ) hoạt động mại dâm sẽ tiết kiệm được tiền thi hành án, xóa bỏ những kẻ ma cô, có thể cấp giấy phép hành nghề để thu phí và thuế, giúp cho những người hành nghề mại dâm không mắc các bệnh lây truyền qua đường tình dục thông qua việc kiểm tra sức khỏe thường xuyên. Những người khác lập luận rằng không phạt (decriminalization) (dỡ bỏ hình phạt nhưng không có sự công nhận và quy định của chính phủ) đối với hoạt động mại dâm sẽ cho phép mọi người có quyền kiểm soát công việc của họ, và được phép làm gì họ muốn với thân thể của chính họ, cũng như bảo vệ tính riêng tư cho những người làm nghề mại dâm và khách hàng của họ.

    Những người phản đối việc hợp pháp hóa lập luận rằng mại dâm là hành vi vô đạo đức, là nguồn lây truyền các bệnh qua đường tình dục,và là chất xúc tác gây ra các loại hoạt động tội phạm khác nhau. Họ lập luận rằng, vì sự tốt đẹp của tất cả các thành viên của mình, xã hội cần phải làm việc để xóa bỏ mại dâm — không khuyến khích, tha thứ, điều chỉnh, hay bỏ qua.

    Suy Nghĩ Cá Nhân :

    Bạn có tin rằng mại dâm là một loại “tội phạm không có nạn nhân” như một số người ủng hộ nói? Tại sao có? Tại sao không? Bạn có nghĩ rằng những người mua dâm cũng cần bị khởi tố nặng hơn, ít nặng bằng, hoặc nặng bằng những người bán dâm không?

    Tìm hiểu về điểm G phụ nữ

    NHỮNG ĐIỂM CHÍNH

    1. Định nghĩa và dán mác những thứ có liên quan đến tình dục là một việc làm khó khăn, vì những từ như gợi tình, khiêu dâm, và tục tĩu thoát khỏi định nghĩa chính xác do bản chất chủ quan của nó. Gợi tình (erotica)được dùng để chỉ các những thứ liên quan đến tình dục mang động cơ, được tạo nên, và trình bày một cách nghệ thuật; khiêu dâm (pornography) dùng để chỉ các thứ hữu hình mà những thứ này có mục đích gây hưng phấn tình dục; và tục tĩu (obscenity)là từ dùng để chỉ những thứ liên quan đến tình dục mà những thứ này mang tính dâm dật, ghê tởm, gớm ghiếc không thích hợp với các chuẩn mực được chấp nhận. Cụm từ những ham muốn nhục dục không lành mạnh (prurient interests) dùng để chỉ những ham muốn dâm dật, các hành động tình dục đồi bại, thậm chí còn trác táng.

    2. Những vật chất khiêu dâm loại nặng (hard-core) là những thứ miêu tả rõ ràng bộ phận sinh dục và các hoạt động tình dục khác nhau. Trong khi đó những vật chất khiêu dâm loại nhẹ (soft-core) là những thứ chỉ mô tả khêu gợi các hoạt động tình dục. Các hiệu sách, các rạp chiếu bóng, cửa hàng cho thuê băng hình, các danh mục đặt hàng qua thư dành cho người lớn cung cấp những thứ thuộc vật chất khiêu dâm loại nặng.

    3. Các nhà nghiên cứu đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu để khám phá ra những ảnh hưởng của các ấn phẩm liên quan đến tình dục lên người xem và người đọc. Đến nay, chí ít thì khiêu dâm hay tình dục không bạo lực, những thứ liên quan đến tình dục loại nhẹ, nói chung, là những thứ có ít bằng chứng chứng minh chúng có ảnh hưởng tiêu cực hay tích cực. Ngược lại, khiêu dâm bạo lực, loại khiêu dâm mô tả phụ nữ theo các cách hèn hạ, nhục nhã, và mất phẩm giá lại là một chuyện khác. Nghiên cứu gần đây cho thấy những quan ngại về các việc xảy ra khi người lớn xem hay đọc các ấn phẩm khiêu dâm bạo lực — chủ yếu là tình dục và bạo lực được trộn lẫn một cách độc hại với nhau. Xem những ấn phẩm như vậy làm tăng sự chấp nhận của nam giới đối với tình dục hiếu chiến và các dạng tình dục bạo lực khác đối với phụ nữ.

    4. Qua năm tháng, các nhà quảng cáo càng tăng sự tin cậy của mình vào những hình ảnh khỏa thân và những hình ảnh ám chỉ đến quan hệ tình dục nhằm thu hút khách hàng. Ở nhiều quảng cáo, thông điệp về tình dục được thể hiện công khai, không úp mở. Ở những quảng cáo khác các nhà tiếp thị sử dụng các chiến lược quảng cáo “ngầm” hay “ghi dấu’.

    5. Những người tiêu dùng ngày nay có thể có được các sản phẩm tình dục rất đa dạng. Các sản phẩm tình dục phổ biến nhất là: văn chương; tạp chí, báo, và báo khổ nhỏ; máy tính; ti vi; phim ảnh và băng hình; và các dụng cụ trợ giúp tình dục, đồ chơi tình dục.

    6. Bên cạnh các sản phẩm tình dục, khách hàng cũng có thể mua nhiều dịch vụ tình dục đa dạng. Một số dịch vụ tình dục phổ biến bao gồm: múa thoát y, bạn tình qua điện thoại, và mại dâm.

    TQ hiệu đính: mua bán tình dục có nhiều cấp bật. Xã hội phản đối mua bán tình dục bừa bãi để lấy tiền, như chuyện đĩ điếm. Hai từ chính yếu là bừa bãi và tiền. Còn trong một cuộc hẹn hò “tắt đèn”, cậu chi tiền thiết đài thịnh sọan để được tình dục sau đó, và cô được ăn uống no nê, sau đó cung cấp tình dục, thì không bị xã hội phản đối; mặc dù cuộc hẹn hò là một sự trao đổi mua bán tình dục trá hình.

    Đây là vấn đề kinh tế của việc chống mại dâm. Vì chi phí chống mại dâm toàn diện quá cao, có thể là vô tưởng, cho nên xã hội chỉ chống loại mại dâm ở những nơi gây tác hại cho xã hội nhiều nhất. Trong các loại mại dâm, mại dâm kiếm khách ngoài phố và mại dâm vị thành niên là những người chịu thiệt thòi nhất và cũng là người gây tác hại tiêu cực cho xã hội nhiều nhất.

    Mục lục

    Lời nói đầu ……………………………………………………………………………….

    Chương 1. Hoạt động tình dục Và Quan điểm Tâm sinh lý xã hội ………..

    Chương 2. Nghiên cứu về Tình dục là gì?………………………………………..

    Chương 3. Các khuôn mẫu, Vai trò và Nhận dạng về Giới …………………

    Chương 4. Giải phẫu Tình dục và Sinh lý của Phụ nữ. ……………………….

    Chương 5. Giải phẫu Tình dục và Sinh lý của Nam giới ……………………..

    Chương 6. Hưng phấn tình dục và Phản ứng lại………………………………..

    Chương 7. Thiên hướng Tình dục…………………………………………………..

    Chương 8. Các mối quan hệ Yêu đương…………………………………………

    Chương 9. Hành vi Tình dục………. ……………………………………………….

    Chương 10. Hoạt động tình dục, Sức khỏe và Sự tàn tật……………………

    Chương 11. Hoạt động tình dục Và Vòng đời…………………………………..

    Chương 12. Thụ thai, Mang thai và Sinh nở………………………………………

    Chương 13. Tránh thai và Nạo phá thai……………………………………………

    Chương 14. Các bệnh lây truyền qua đường Tình dục…………………………

    Chương 15. Rối loạn Tình dục và Cách chữa trị…………………………………

    Chương 16. Tình dục đồi trụy.. ………………………………………………………

    Chương 17. Chợ tình ……………………………………………………………………

    Chương 18. Hoạt động tình dục và Luật pháp……………………………………

    Leave a Reply

    Your email address will not be published. Required fields are marked *

    giai-doc-gan-an-binh

    Khách hàng nhận xét

    Khi dùng Grathozi – Trị nấm âm đạo, bệnh của tôi đã thuyên giảm và khỏi hẳn sau 7 ngày.
    Thu Hương
    Tôi rất yên tâm khi sử dụng sản phẩm của Dược An Bình. Từ khi sử dụng PHARZUBEST – Bổ sung vitamin và khoáng chất, sức khoẻ của tôi được cải thiện nhiều.
    Quang Trần
    Tôi đã mua Canxi King cho cháu nhà tôi uống. Sản phẩm rất tốt và dễ uống.
    Nguyễn Minh, Khu D8, Thành Công, Đống Đa, Hà Nội