Chứng bệnh bí ẩn
Trước đây, mộng du có tên khoa học là bệnh Somnambulism là một chứng bệnh hết sức bí ẩn đến mức nhiều câu chuyện về chứng bệnh này được kể như những huyền thoại. Một số người đã nghĩ rằng bệnh mộng du chỉ xảy ra ở trẻ em và thanh thiếu niên, nên họ hy vọng khi trẻ lớn lên thì sẽ hết bệnh. Vì vậy, các bác sĩ khuyên cha mẹ có con nhỏ bị mộng du hãy thật bình tĩnh. Cơ sở của những quan điểm này dựa vào sự hiểu biết về giấc ngủ. Giấc ngủ được chia làm nhiều giai đoạn, trong đó giai đoạn gọi là giấc ngủ với làn sóng chậm là giai đoạn ngủ say nhất. Hiện tượng mộng du thường xuất hiện trong giai đoạn ngủ say, giấc ngủ sóng chậm và nó giảm dần cùng với độ tuổi của trẻ, vẫn còn 1/4 người trưởng thành vẫn còn mang bệnh. GS. Antonio Zadra và các cộng sự đến từ Trường đại học Montreal (Canada) đã cố gắng giải thích nhiều huyền thoại về bệnh mộng du.
Bệnh Somnambulism có những đặc điểm tương tự ở cả trẻ em và người lớn: một nửa não ngủ còn nửa bên kia lại thức. Phần thức dậy lại chịu trách nhiệm về những hành vi phù hợp. Người bị mộng du trong tình trạng này có thể mở và đóng cửa, rửa tay, lên xuống cầu thang. Mắt họ có thể mở và thậm chí có thể nhận ra mọi người. Ý thức của người bệnh mộng du có thể thay đổi trong suốt quá trình này; họ tương tác với môi trường xung quanh bằng những hành động không bình thường và khá vô lý. Tuy nhiên, kể từ khi một phần của não tỉnh táo, đôi khi người bệnh mộng du có thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Thậm chí, một số người có thể nhớ lại những thứ mà họ đang suy nghĩ hay cảm nhận vào lúc đó, mặc dù bộ nhớ của người mộng du có thể cải thiện theo độ tuổi. Người bị mộng du có thể tự lặp đi lặp lại các hành động tương tự trong trạng thái đang thức. Điều này không đúng sự thật.
GS. Antonio Zadra và cộng sự tin rằng, bản chất của Somnambulism nằm trong một phần giấc ngủ, khi não bộ rơi vào giấc ngủ một phần. Vì lẽ đó, logic trong các hành động của người mộng du lại là một loại logic hết sức đặc biệt. Một thanh niên 28 tuổi nhớ lại về căn bệnh mộng du của mình: “Bây giờ, tôi không mắc bệnh mộng du nữa, nhưng vào thời thơ ấu và ở tuổi vị thành niên, hàng xóm thường thấy tôi đi dạo trong lúc đang ngủ. Một đêm nọ, mẹ tôi nhìn thấy tôi đổ nước từ lọ hoa xuống sàn nhà. Lúc đầu, mẹ không hề biết rằng tôi đã làm việc đó khi đang ngủ. Khi mẹ hỏi tại sao tôi làm việc đó, tôi chẳng biết nói gì cả. Nhưng khi mẹ yêu cầu tôi mang một miếng giẻ lau nhà khô, tôi nghiêng người và lau khô sàn nhà bằng tay. Thật sự, tôi đang mơ mình đang tưới cây và lau sàn nhà”. Những hành động của người bị mộng du có thể gây nguy hiểm cho bản thân và những người khác. Thường các giai đoạn diễn ra mộng du rất ngắn và rằng người mộng du không có đủ thời gian để làm thứ gì thực sự nguy hiểm, tuy nhiên, những ý tưởng về Somnambulism như một chứng bệnh nguy hiểm là không xa so với sự thật. Nếu người thanh niên trên đánh rơi chiếc bình, anh ta có thể dễ dàng gây tổn thương cho chân của mình.
Người mộng du nguy hiểm nhất
Một trong những minh họa ấn tượng nhất về việc mộng du nguy hiểm có thể kể đến câu chuyện của Kenneth Parks, một công dân người Canada. Vào tháng 5/1987, chàng trai 23 tuổi này đã rời nhà trong lúc đang ngủ, lấy xe và lái đi suốt hơn 20 dặm đường để đến nhà cha mẹ vợ. Parks rời xe, mở cửa nhà bằng chìa khóa trong túi quần của mình. Khi vào trong nhà, Parks tiến tới phòng ngủ của cha mẹ vợ, anh ta siết cổ cha vợ Dennis Woods và đánh đập mẹ vợ Barbara Ann Woods rồi sau đó dùng một con dao trong nhà bếp đâm mẹ vợ. Sau đó, Parks lên xe và lái đến đồn cảnh sát gần nhất và phân vân nói: “Thưa các ông, tôi nghĩ rằng mình đã sát hại ai đó”. Thật là kỳ lạ vì mọi chuyện xảy ra từ đầu tới cuối đều diễn ra trong lúc Kenneth Parks đang say ngủ. Ban đầu, các nhà điều tra tỏ ra hoài nghi trong lời thú tội của Parks. Không ai tin nổi là người đàn ông đứng trước mặt đã làm cái việc động trời trong lúc đang ngủ! Tuy nhiên, một cuộc điều tra xa hơn cũng như thông qua giám định tâm thần đã xác định rằng Kenneth Parks là người mộng du nguy hiểm nhất vào thời đó. Các cuộc nghiên cứu y khoa cho thấy, Kenneth Parks có các triệu chứng của một giấc ngủ sâu bất thường. Phân tích sóng não của anh ta đã chứng minh rằng, các giai đoạn giấc ngủ của Parks thường xuyên thay đổi hơn so với những người khác. Anh cũng không trải nghiệm được nỗi đau đớn thể xác trong suốt cuộc tấn công cha mẹ vợ.
Bản thân Parks bị đứt một vài dây chằng khi sát hại cha mẹ vợ và sau đó đã trải qua phẫu thuật để nối lại dây chằng. Gia đình của Parks nói với cảnh sát rằng, lúc Parks còn nhỏ, thằng bé thường nói và đi lại trong lúc ngủ và hay đái dầm. Một nghiên cứu trước đó vào năm 1974 tiến hành trên 50 người mộng du đã trưởng thành cho thấy, nhiều người đã tiểu tiện trên giường và đi lại trong lúc đang ngủ. Dù vụ án xem ra khá rùng rợn nhưng Kenneth Parks vẫn được tòa xử trắng án.
(Nguồn tham khảo: Suckhoedoisong)
Bài viết liên quan
- Những vitamin và chất khoáng quan trọng nhất cho não
- Bệnh viêm phổi không điển hình ở trẻ
- Thiếu Oxy não là gì?
- Điều nên biết về U xơ tử cung
- Chăm sóc gan và một số điều cần lưu ý
- Hỗ trợ đường tiêu hóa bằng thực phẩm
- Viêm khớp ngón tay cái
- Bệnh về gan gây cản trở khả năng đi lại
- Liệu ăn quá nhiều chất xơ có bị co thắt…
- Hỗ trợ đường tiêu hóa bằng men vi sinh